Nội dung truyện
Sương mai dày đặc phủ trắng cả khu vườn hoàng cung. Nàng công chúa Minh Tuyết đứng giữa sân khấu, nụ cười nhẹ nhàng như hồng trần động lòng bao người. Hàng trăm đóa hoa sen mở rộ trong ánh sáng mờ ảo, rồi khẽ rơi, nhấp nhô theo từng nốt nhạc êm đềm. Cả triều đình im lặng, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tới từng tận cùng của cô gái trẻ.
Vẻ đẹp ấy là sai lầm lớn nhất của hoàng đế Hạo Nhiên. Anh nhìn nàng như người hôi hám, anh ta để cho mọi người biết rằng Minh Tuyết chỉ dành riêng cho mình. Trong quần thư bí mật nhất của hoàng đế, tên nàng được viết linh tinh, lòng giả dối như chốn hoang dã. Nhưng không ai biết rằng điều đó chỉ là một trò chơi của tình yêu.
Trái tim Minh Tuyết dần biến đổi, từ lòng trung thành trở thành lòng thù hận, từ vẻ phong lưu trở thành sự lạnh lùng. Lời thề nguyện của cô dành chỉ một mình hoàng đế, giờ kia đã trở thành lời nguyền hằn sâu vào linh hồn.
Vào đêm trăng thanh, cung đình rực lên ánh đèn hoen ố, báo điềm lành cho nửa kia tương lai tươi sáng. Minh Tuyết đứng trong bóng đêm, chiếc gươm lạnh lùng mọc từ bóng tối, sắc bén như trái tim đã tan vỡ. Ánh sáng trăng xuyên qua mái tóc dài, làm lệ Minh Tuyết lấp lánh, ánh trăng trở thành ánh lửa thiêu đốt tâm hồn.
Hoàng đế Hạo Nhiên đã biết được sự thật. Anh chạy đến, nhưng đã quá muộn màng. Minh Tuyết quay lưng, gươm lanh lẹ giường, một nụ hôn cuối cùng trao cho hoàng đế, rồi từ từ buông xuống cánh đồng vĩnh hằng, giữa hàng vạn bông sen nở rộ. Hai tâm hồn, hai số phận, hai cuộc đời, mãi mãi không thể đến bên nhau...
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận