Nội dung truyện
Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn le lói len lỏi qua rèm cửa mảnh. Khi những bóng đèn bật sáng, Fujiwara Takumi không thể tin vào mắt mình. Phía trước anh, Kuroko Tetsuya đang đứng đối diện, với ánh mắt đầy biểu cảm.
"Takumi, tôi biết điều mà bạn đang che giấu." Kuroko nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức mạnh khó tin.
Takumi không thể tin vào điều này. Kuroko, người anh từng xem như đứa em trai, không chỉ hiểu được suốt những năm tháng họ quen biết, mà còn đọc được tâm hồn anh như sách mở.
"Anh... anh không thể nào..." Takumi thót tim, cố gắng lấp lửng.
Kuroko cười nhẹ, lặng lẽ bước đến gần. "Anh cần phải đối diện với chính mình, Takumi. Chỉ khi đó, anh mới có thể trưởng thành hơn."
Từng từng lời Kuroko thốt ra đều thấm vào tâm hồn của Takumi. Cảm xúc, nỗi sợ hãi, và cuối cùng là sự chấp nhận, tất cả đã hòa quyện vào một khúc ca của sự tự nhận thức.
Takumi nhìn vào đôi mắt mờ của Kuroko, nhận ra sự bao dung và đồng cảm trong ánh nhìn ấy. Anh không còn che giấu nữa, mà mở lòng ra, như một trang sách mới mở ra trước mắt.
Hai người đứng đối diện nhau, đây không chỉ là một sự hiểu biết, mà còn là một bước trưởng thành, từ giọt nước đầu tiên trong cơn mưa.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận