Nội dung truyện
Trong ánh sáng vàng ấm áp của bình minh, Arthur đẩy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Cái bóng dài trên sàn nhà cũ kĩ đã làm anh liếc mắt. Nụ cười tươi rói của người kia đã khiến trái tim anh đập mạnh. "Francis, anh đã đợi em từ lâu," Arthur nói, giọng âm trầm, đôi mắt xanh sâu nhìn chằm chằm vào người kia. "Dạo này, em luôn để anh một mình. Liệu...anh có thể bỏ qua điều đó không?"
Francis, người đứng ở nửa bước từ phía trước, nhìn Arthur với ánh mắt đầy âu lo. "Arthur, em xin lỗi. Những ngày qua, em...cần phải xử lý mọi việc một cách cẩn thận," anh nói, giọng ê chề. "Nhưng...anh không biết, việc này đã làm tổn thương đến anh. Xin lỗi, Arthur."
Những lời xin lỗi của Francis khiến Arthur cảm thấy như một cơn lốc đang cuốn trôi trong lòng anh. Nhưng trong biển cả của tình yêu của họ, sự tha thứ và hiểu biết là những hòa âm bất ngờ nhất. Arthur bước về phía Francis, tay vuốt nhẹ bờ vai anh kia. "Không sao đâu, Francis. Chúng ta đã trải qua bao khó khăn, và tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua mọi thách thức," Arthur nói, giọng khẽ hát. "Hãy cùng nhau tạo nên một khoảnh khắc vĩnh cửu, nơi mà chúng ta thuộc về nhau, mãi mãi..."
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận