Nội dung truyện
Nằm trong bức tranh tĩnh lặng của thị trấn nhỏ, cô gái tóc ngắn đứng dưới ánh trăng, áo dài trắng phai. Ánh sáng mặt trăng soi bóng xuống gương mặt xinh đẹp, nhưng đôi mắt nàng lại rực lên ánh sáng u buồn. Hôm nay, nửa thế kỷ sau bi kịch của Tấn Diệp, Thị Tĩnh vẫn chìm trong nỗi buồn trống trải.
Chính giữa bờ sông Hồng Thuỷ, phía bên kia phố cổ, Nàng Tấn Lan, con gái duy nhất của Tấn Diệp - một danh sĩ bị đày, vẫn hát bài ca của mình mỗi đêm. Tiếng hát của nàng không chỉ lay động lòng người, mà còn truyền đi những câu chuyện buồn về thời gian và tình yêu không được thừa nhận. Rằng từ ngàn xưa, trăng mờ ám đã chứng kiến cảm xúc song hành giữa những người yêu nhau, giữa tiếng dương cầm và ánh trăng tròn.
Về nhà, Tấn Lan đặt cây cọ vàng lên bàn, bắt đầu vẽ những bức tranh về tuổi thơ, về một thị trấn ngày nào nổi tiếng bởi sự thanh bình và hạnh phúc. Tuy nhiên, những mảng trắng ngà và đỏ rực của cọ vẫn không thể che đi nỗi u uất trong lòng nàng. Trong mộng, nàng gặp một chàng trai bí ẩn, áo choàng đen và mặt nạ bạc, giọng đàn dịu dàng như dòng suối. Đó chính là Hồng Thuỷ, học trò của Tấn Diệp, hay chính là vị cứu tinh từ địa ngục thứ hai?
Khi trăng lên, Tấn Lan lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà tháng ngày, bước vào khu rừng đầy sương mù. Nơi đây, bí mật về thân thế của mình dần hé lộ, và những cuộc gặp gỡ với Hồng Thuỷ đã đưa nàng vào cuộc phiêu lưu của những tia nắng cuối cùng chiếu sáng lên bức tranh đời mình. liệu Tấn Lan có thể tìm lại phần ánh sáng của mình trong những ánh trăng sáng lên qua từng câu chuyện mình kể?
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận