Bức tường cổng hai mảnh bị phá vỡ, tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua những lá cây rung rinh. Thanh kiếm vẫn còn bị ngâm trong máu, nhiệt huyết vẫn còn chảy ròng ròng và dễ chịu vì chiếc cây thanh kiếm đó đã không còn nguyên vẹn. Trên con đường đá cuội, ta thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn, nắm chặt kiếm và đứng nhìn về phía trước - đôi mắt còn đậm máu vẫn nguyên mãnh.
"Anh hai..." lời kêu gọi của cô gái lạnh lùng cắt ngang khoảnh khắc yên bình. Cô kẻ rối rít mái tóc đen ong bấc, đặc biệt với đôi mắt màu tím nho nho đẹp tựa như viên ngọc tím. Sự lưng chừng của cô khiến anh không cuống lại được cảm giác bất an trong lòng.
"Em đã nhận ra mình là ai rồi à?" Anh chậm rãi quay người, giọng nói đầy khí thế nhưng cũng ẩn chứa một sự nhẹ nhàng khiến cho cô phải gật đầu nhẹ nhàng. Cô không trả lời, nhưng ánh mắt xanh tím vẫn lờ lợ thoáng qua ánh nắng vàng.
Hai người, anh và em, cùng tụ họp dưới ánh mặt trời lấp lánh, nhưng tâm hồn họ lại như hai thế giới xa lạ, không thể nắm bắt được con đường của nhau. Kể từ khi cái chết của người mẹ, tình cảm giữa họ dường như trở nên vô hình, một đoạn chân trời đầy nỗi buồn và nỗi sợ hãi.
"Em sẽ trả thù cho người mẹ" - cô thốt lên, đôi mắt tím phát ra tia lửa sáng chói. Anh nhất trí, chỉ cần không để một lời nguyền nặng nề bủa vây lấy mình. Giữa hai người chỉ còn thấy bóng tối lấp lánh, hiện thân cho âm mưu khủng khiếp mà đang từ từ hé mở.
Xem thêm
Số chương
Cập nhật
Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link hoặc chưa đủ cấp độ.
- 01
- 02
- 03
- 04
- 05
- 06
- 07
- 08
- 09
Bạn cần đăng nhập để bình luận