Nội dung truyện
Ngọn gió cuốn tờ giấy nhỏ bay lững lờ trên con đường cát rỗng. Chàng hiệp sĩ trẻ Lăng Tử Linh nhìn theo, mắt đầy bi thương. Bàn tay run rẩy giữ lấy đoản kiếm gia truyền, anh không dám ngồi im. Mối tình đầu ngọt ngào với tiểu thư Bạch Tuyết không còn, thế nhưng giấc mơ đã theo năm tháng mà phai nhạt.
Bỗng một cô gái ẩn hiện giữa ánh hoàng hôn rực rỡ. Ánh mắt sáng lấp lánh nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn. Làng Tử Linh ngơ ngác, không hiểu vì sao mình lại cảm thấy như đã quen biết cô từ trước. Cô gái cười nhẹ, thoáng hiện lên bức tranh tĩnh lặng giữa lũy tre cổ kính và cánh đồng hoa rực rỡ.
"Hoàng Lan, đến đây." Tiếng của một người phụ nữ trầm ổn vang lên từ phía xa. Hoàng Lan? Làng Tử Linh giật mình, bàn tay vẫn cầm chặt kiếm. Lính hồng đã xanh biếc, chàng không còn là thiếu niên ngày xưa.
Kí ức một thời xa vời từng hiện hữu, cuốn anh vào quá khứ mà anh từng không muốn nhớ. Ánh mắt của nàng Hoàng Lan vẫn như hôm hôm ấy, ấm áp và dịu dàng. Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để chàng hiểu ra rằng, tình yêu không phai mờ theo tháng năm.
Người phụ nữ bước lên, mỉm cười nhìn cháu gái. "Hoàng Lan, hãy kết thúc trò chơi. Chúng ta đã tìm thấy cha chúng mày."
Hoàng Lan vươn tay, chạm nhẹ vào má Làng Tử Linh. "Cháu sẽ không quên, Võ Lão và Chúa Hiệp đã giúp cháu tìm lại tình thân."
Cánh cổng thời gian đóng lại, hoa nở rộ trên con đường đã bước qua. Một câu chuyện của sự trở về và sự hoàn thiện, của những mảnh ghép cuối cùng trong trái tim những người tìm kiếm. Làng Tử Linh nhìn theo bức tranh phai mờ, ôm lấy đoản kiếm và bước tiếp vào bình minh mới.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận